[tintuc]
![]() |
| Cát Bụi Giang Hồ _ Cổ Long Sách có bán tại : https://www.namgiabooks.xyz/cat-bui-giang-ho |
[tintuc]
![]() |
| Cát Bụi Giang Hồ _ Cổ Long Sách có bán tại : https://www.namgiabooks.xyz/cat-bui-giang-ho |
[tintuc]
Thiên
Ma Giáo quật khởi trên giang hồ hơn hai mươi năm qua gây chấn động khắp thiên hạ
võ lâm, vô số hào kiệt anh hùng táng mạng dưới mũi Xuyên Tâm Tiêu, một thủ pháp
cực kỳ lợi hại, thần bí của Thiên Ma Giáo.
Thấy
cơ nguy các môn phái âm thầm phát động công cuộc diệt trừ Thiên Ma Giáo để
tranh lấy sự sống còn. Trong các tổ chức chống đối đáng kể nhất là "Cửu Lão
Hội" qua sự trợ giúp âm thầm của Cái Bang.
Chủ
trì của Cửu Lão Hội là Kinh Thiên Kiếm Khách Hoa lão hiệp, một nhân vật trọng vọng
của Hoa Sơn phái. Vì muốn khám phá bí mật của Thiên Ma Giáo hầu diệt trừ tận gốc
giáo phái tà ác này nên sau khi tham khảo ý kiến của các đồng chí trong hội Hoa
lão hiệp đã chọn trưởng nam của mình là Quân Tử Kiếm Hoa Vân Đình giao phó nhiệm
vụ bằng mọi cách và bằng mọi giá cố len lỏi vào hàng ngủ Thiên Ma Giáo để làm nội
tuyến.
Là một
nhân vật rất tăm tiếng trong giang hồ Quân Tử Kiếm Hoa Vân Đình muốn hoàn thành
công tác gian khổ trên chỉ còn cách giàn một cảnh thất tung cho chàng, có thế mới
dễ bề hành sự.
Và sự
dàn cảnh đó phải đòi hỏi một sự hy sinh lớn lao cho Hoa Vân Đình do đó một sự
kiện kinh thiên động địa đã xảy ra.
![]() |
| Thiên Ma Lệnh Chủ _ Nam Kim Thạch |
Một
hôm bên gánh núi nên thơ Hoa Vân Đình bắt gặp vị hôn thê đang cùng tư tình với
đứa em trai ruột thịt của chàng.
Cơn
ghen bốc dậy, Hoa Vân Đình xô cả hai xuống vực sâu không đáy trước sự chứng kiến
của một số tiền bối võ lâm cao thủ.
Và
Hoa Vân Đình trở nên điên loạn rồi thất tung luôn, lâu dần không còn ai nhắc nhở
đến danh hiệu của Quân Tử Kiếm nữa.
Thế
rồi trên giang hồ bắt đầu xuất hiện một mẩu nhân vật lạ lùng không ai biết từ
đâu đến, cũng không ai biết xuất xứ từ môn phái nào.
Đó
chính là hóa thân của Hoa Vân Đình do chính một danh y sành thuật cải sửa dung
mạo tạo nên. Vị danh y tên là Tạo Hóa Thủ Long Vũ Điền, chính là người do Kinh
Thiên Kiếm Khách Hoa lão hiệp an bày để ngầm tiếp trợ Hoa Vân Đình trên mọi mặt.
Liên
tiếp sáu năm, sáu hóa thân của Hoa Vân Đình xuất hiện xong chẳng hóa thân nào sống
được tròn một năm. Tất cả đều chết dưới ngọn Xuyên Tâm Tiêu kỳ bí và tất cả đều
nhờ Long Vũ Điền cứu sống để tiếp tục hành động dưới cái lốt mới.
Từ
hóa thân Cổ Kiếm Lâm Phong, rồi Phiêu Bình Sanh, đến Tu La Trầm Quân Thấy, tới
Hảo Thơ Sanh Thượng Quan Tiếu Dư qua Ngưu Lang Vương Cửu Ngư rồi Phích Lịch Kiếm
Khách Sở Thiên Nhai. Sáu hóa thân chẳng thu hoạch một kết quả gì.
Đến
hóa thân thứ bảy, lấy tên là Lãng Tử Yến Thanh.
Rút
kinh nghiệm sáu lần thất bại, Yến Thanh thẳng đến Kim Lăng.
Chàng
vừa rời đi Long Vũ Điền cũng ly khai trú sở theo dấu với cái tên giả là Điền Vũ
Long, luôn cả hai ả tỳ nữ phục thị họ Long là Hoa Liên Liên và Hoa Tích Tích cũng
bỏ đi.
Ba
người cùng đến Kim Lăng để sẵn sàng có mặt cứu nguy Lãng Tử Yến Thanh khi cần đến.
Tại
Kim Lăng Yến Thanh bắt nguồn từ Kim Tử Yến, một nhân vật trọng yếu của Thiên Ma
Giáo đang đội lốt một ca kỷ trên bến nước Tần Hoài.
Chàng
phăng lần đường dây từ Kim Tử Yến đến cha con Mã Bách Bình, rồi anh em họ Mạt,
và Liễu Hao Sanh. Cuối cùng suy ra sào huyệt của Thiên Ma Giáo bên cạnh Mạt Sầu
Hồ.
Thế
là chiến dịch tiêu trừ Mạt Sầu Hồ được phát động dưới sự âm thầm điều khiển của
Yến Thanh.
Thiên
Ma Lịnh Chủ bị một ngọn roi của Mã Cảnh Long phơi thây tại chỗ.. Nhưng một
Thiên Ma Lịnh Chủ khác xuất hiện chỉnh đốn lại đám tàn quân Thiên Ma Giáo và một
trường ác sát khác lại mở màn dưới hình thức mới, quy mô mới, tất nhiên phải dữ
dằn hơn hiểm ác hơn nhiều.
![]() |
| Côn Luân _ Phượng Ca |
[tintuc]
Biến cố nối tiếp biến cố: Văn Nhân
Mỹ bị bắt cóc giữa đêm mưa gió, Trác phủ bốc cháy thành tro tàn, phu nhân Mai
Mộng Thu tuẫn tiết vì tưởng chồng đã vong mạng. Dấu vết mơ hồ dẫn về một giáo
phái bí ẩn—Thiên Hương Giáo, nơi ẩn chứa mối liên hệ quỷ dị giữa Môn
Nhân Kiệt, Văn Nhân Mỹ và những bí mật bị phong ấn suốt mười năm.
Mỗi chương là một nút thắt—rồi một
nút mở—dệt nên mạng lưới âm mưu như tơ nhện giăng khắp võ lâm. Môn Nhân Kiệt
rốt cuộc là ai? Vì sao một mình dám đối nghịch muôn vàn thế lực? Và kết cục nào
chờ đón khi máu và mây cuộn thành màu “bích huyết can vân” bao trùm thiên hạ?
[tintuc]
Hàn Giang Nhạn (dịch giả truyện kiếm hiệp nổi tiếng
trước 1975)
Bất cứ ai từng đọc truyện kiếm hiệp
của các tác giả Hồng Kông – Trung Hoa trước 1975 như Kim Dung, thì phải cảm ơn các dịch giả Hàn Giang Nhạn của
thời Việt Nam Cộng Hòa. Ngày nào không có truyện là biết ngay báo Hồng
Kông giao trễ ...
Hàn Giang Nhạn đã bằng công sức của
mình đưa những tác phẩm khó quên này đến với nhiều thế hệ bạn đọc miền Nam …
Tương tự, nếu với Tiểu thuyết võ
hiệp của Ngọa Long Sinh, Cổ Long hay Từ Khánh Vân thì phải nhớ tới Phan Cảnh
Trung, Từ Khánh Phụng .
…
Ngày tôi còn bé, có nhiều khi đón hai chị em một người bạn cùng trường đạp
xe từ nhà họ ở đường Bà Hạt sang nhà tôi tại khu Phan Đình Phùng chơi.
Thế nào trong những lần đó, tôi
cũng dẫn họ đi ăn chè miền Nam hay mì Tàu trong một con hẻm lớn đâm vào hông chợ.
Trên đường ba đứa chúng tôi đi ngang qua dãy nhà đó nằm ở đường Vườn Chuối, bao
giờ họ cũng hỏi:
– “K có biết cái nhà có căn gác gỗ
kia là của ai không?”.
– “Của ông giáo Trang đấy!”.
– “Ông giáo Trang là ai?”.
– “Ông ấy là Hàn Giang Nhạn”.
… Nếu tôi nhớ không nhầm, bởi vì
lúc ấy mình mới 15 tuổi, bé thì ký ức có thể không chính xác, năm 1967 thì bộ
Tiếu Ngạo Giang Hồ đã đến với bạn đọc miền Nam rồi. Tôi có thể hồi tưởng việc
đó đôi chút vì ngày ngày, mẹ tôi mua tờ Tiền Tuyến, thì cũng ngày ngày đã thấy
phơi-ơ-tông ấy, qua bản dịch của ông Hàn Giang Nhạn.
Đó là một Kim Dung của
phơi-ơ-tông, một Kim Dung phải cày cuốc mỗi ngày khoảng 1.500 chữ để đăng từng
đoạn truyện trên Minh Báo ở Hương Cảng, một Kim Dung có tác phẩm được leo máy
bay đi từ Hương Cảng qua Việt Nam mỗi ngày.
Truyện đó được dịch ra Việt ngữ
và đăng cùng lúc trên nhiều tờ nhật báo Sài Gòn, trong đó có tờ Tiền Tuyến. Có
báo đăng trước, có báo đăng sau, nhưng dường như Tiếu Ngạo Giang Hồ là đã chào
đời từ gốc trước đó mấy năm, tới khi Tiền Tuyến đăng lại đã qua “mấy nước” rồi,
mà vẫn còn ăn khách tới vậy. Có khi chỉ một loạt phơi-ơ-tông đó, đã cứu cho cả
một tờ báo tránh khỏi cảnh thoi thóp chỉ vì toàn đăng những tin chiến sự buồn nản.
Sau này tôi biết tới luật sư Nguyễn
Văn Tầm, ngày ấy ông còn theo Đại học Luật khoa và chính ông là người thơ ký đã
giúp ông Hàn Giang Nhạn dịch những tác phẩm Kim Dung.
Trong căn gác nhỏ như đã nói trên
đường Vườn Chuối, ông Hàn Giang Nhạn đọc tờ báo gốc đến đâu, là dịch ra đến đấy.
Sách truyện kiếm hiệp namgiabooks có bán tại link web : https://www.namgiabooks.xyz/
Chàng sinh viên tên Tầm ngồi chờ
sẵn, lót 10 tờ pơ-luya và 9 tờ giấy than, viết lời dịch miệng của Hàn tiên sinh
bằng một cây bút Bic. Lúc đó dưới căn gác, cả chục người tùy phái của cả chục tờ
báo đang ngồi kiên nhẫn đợi và mỗi người sẽ được phát cho một bản viết tay ấy từ
chính ông Tầm.
Ai may mắn lấy được những bản
phía trên thì còn đọc ra chữ, ai vớ những bản phía dưới, càng sau cùng can ra
nhạt thếch, thì càng chỉ còn cách xem chữ đoán ý. Sau đó là những cuộc đua thực
sự, ai nấy thi nhau gò lưng đạp xe về tòa soạn mình, và thơ ký tòa soạn cũng phải
đọc và sửa cho thiệt nhanh, để còn kịp ném bài xuống nhà in, xếp chữ chì. Không
ai muốn mình chậm chân cả, vì khi báo ra mà sót một kỳ đứt quãng, thì lỗ thủng
nội dung ấy không thể vá nổi dễ dàng trong ngày và chỉ cần sót 2 ngày, người ta
sẽ bỏ báo mình, mua báo khác.
Tin tức nơi các lĩnh vực khác dù
có hấp dẫn đến đâu, như chuyện “con ma vú dài”, “con gái bà Huệ là con ruột tổng
thống Bokassa”, “vũ nữ Cẩm Nhung” thì dù có kéo dây tới đâu, cũng phải có hồi kết.
Còn với mỗi truyện Kim Dung, nó có thể nuôi mỗi tờ báo tới cả năm.
So với những người khác cùng giữ
một dạng việc là dịch truyện kiếm hiệp như mình, Hàn Giang Nhạn chắc chắn đã nổi
tiếng nhứt ở Sài Gòn và cả miền Nam từ trên dưới 60 năm trước.
Ông tên thiệt Bùi Xuân Trang,
sanh 08/05/1909, tuổi Kỷ Dậu, tại Thái Bình. Năm lên 9, ông bắt đầu theo học
Hán ngữ với một ông chú họ, rồi học Quốc ngữ với chính bố mình, học cả tiếng
Pháp với chú ruột. Tuy gầy yếu nhưng nói về cái sự học, ông đã không được gia
đình nương tay chút nào.
Năm 21 tuổi (1930), ông đã đi dạy
học tại Phú Thọ, một năm sau thì được chuyển về trường Đồng Trực, Quỳnh Côi,
Thái Bình.
Năm 27 tuổi, ông học được thêm tiếng
Thái ở miền Bắc.
Rồi chiến tranh, ông về vùng
Trung du, dạy học tiếp ở Phương Lung, Kiến Thụy, Kiến An, sau đó lại quay về
quê nhà. Người Pháp trở lại, 39 tuổi ông về Hải Phòng, làm việc ở Sở Công
chánh. 1954, ông dẫn gia đình vào Sài Gòn, vẫn làm việc bên ngành Công chánh.
Ba năm sau, ông về dạy học tại
trường Trần Lục, Tân Định.
Từ đây đến cuối đời, bằng vốn liếng
Hoa ngữ của mình, ông bắt đầu kiếm thêm bằng dịch sách. Ông nhận dịch cho Nha
Tu thư, Sở Học liệu của Bộ Giáo dục Việt Nam.
Bộ sách đầu tiên mà ông dịch là
Thiên Long Bát Bộ, sau đó là Lãnh Nguyệt Bảo Đao (Phi Hồ Ngoại Truyện), Hiệp
Khách Hành, Liên Thành Quyết, Tố Tâm Kiếm (Thư Kiếm Ân Cừu Lục), Tiếu Ngạo
Giang Hồ và Lộc Đỉnh Ký – Tất cả đều là tác phẩm Kim Dung và không theo thứ tự
mà nhà văn đã sáng tác bên chính quốc. Ngoài ra, ông còn dịch sách của các nhà
văn khác – Cũng đều là võ hiệp – như Ngọa Long Sinh, Lương Vũ Sinh, Cổ Long và
chính ông cũng sáng tác một số tiểu thuyết võ hiệp.
Lật lại, Hàn Giang Nhạn là người
chí thú học hành nhưng gặp nhiều ‘sự cố’ trong đường đời. Năm ông 17 tuổi, bà cụ
thân sinh qua đời, ông đành phải bỏ học, kiếm nơi dạy kèm từ tuổi rất sớm như
thế làm sinh kế mà vẫn tiếp tục theo học hàm thụ chương trình Trung học.
19 tuổi, ông trúng tuyển kỳ thi
vào ngành Sư phạm, cả tỉnh chỉ lấy có 40 giáo sinh, học tại Nam Định.
Ra trường, ông tới Phú Thọ đứng lớp
và chánh những năm tháng gõ đầu trẻ khắp nơi như thế, đã giúp ông ngẫm ra rằng,
nghề giáo tuy cao quý thật nhưng khi người ta đã có gia đình, thì lương bổng sẽ
không đủ. Đó là lý do ông đi làm cho Sở Công Chánh ở Hải Phòng, thu nhập có cao
hơn nhưng thời cuộc lại đẩy đưa ông vào Nam, vẫn nghề ấy mà lại vẫn phải quay về
nghề giáo.
Phải đến gần 50 tuổi (1957), ông
giáo Trang mới có đất thực sự dụng võ với vốn liếng Hoa ngữ học từ ông chú họ của
mình từ hơn 40 năm trước.
Mảnh đất truyện kiếm hiệp Kim
Dung, với Kiều Phong, Đoàn Dự, Mộ Dung Phục, Vương Ngọc Yến; với Yến Tử Ổ, Đại
Yên, Đại Lý, Đại Liêu vây quanh Đại Tống, với chùa Thiên Long và với Nhạn Môn
Quan bi hùng trong tác phẩm đầu tay mà ông đã dịch, chánh là nơi giúp ông đã
tìm được chỗ dừng chân cho đến hết đời.
Như lời từ bạn viết Vũ Hợi của
tôi, tức “nhà Kim Dung học” Vũ Đức Sao Biển giải thích, ngay từ đầu ông giáo
Trang đã lấy bút danh là Hàn Giang Nhạn chỉ vì trong lá số Tử vi của chính ông
có cách “Nhạn quá Hàn giang”, hàm ý chim Nhạn bay qua sông Hàn từ phương Bắc
rét mướt về phương Nam ấm áp, như chính đời ông đã vào Nam.
Nhưng theo tôi biết, câu trả lời
lại chỉ đúng một phần. Phần còn lại là vì ngay từ truyện đầu mà ông đã dịch, có
hình ảnh tuyệt đẹp của Nhạn Môn Quan cứ bàng bạc ám ảnh suốt chiều dài tác phẩm.
Đó là cảnh Kiều Phong đáo đi đáo lại nơi ấy nhiều lần để tự vấn trong khổ đau về
gốc gác thực của mình, mình là người Đại Hán hay người Khiết Đan.
Hình ảnh bao đàn chim Nhạn bay
qua cái cửa núi ấy, mà cũng là mốc đánh dấu biên giới giữa 2 miền đất nghịch
nhau như nước với lửa, khi tráng sĩ phát hiện đau đớn rằng mình là người Liêu,
hẳn đã in sâu vào sự chọn lựa của ông. Thiệt ra, tôi biết thế là do khôn vặt chứ
chẳng hơn gì người ta bao nhiêu cả, vì lúc đó mình mới 15 thì biết gì về Đại
Hán với Đại Liêu; chẳng qua nghe lỏm chuyện người lớn thôi: Mấy lần ông giáo
Trang sang nhà tôi uống trà với ông già tôi.
Sanh thời, ông giáo Trang có 3
bút danh. Bút danh Thứ Lang ký cho các tác phẩm dịch văn chương, khảo cứu, học
thuật, lịch sử.
Bút danh Vô Danh Khách để ký cho
các bài dịch truyện hài hước hoặc các bài ngắn.
Riêng bút danh Hàn Giang Nhạn để
chuyên dịch những tác phẩm võ hiệp Kim Dung và các tác giả khác. Nổi danh nhứt
chánh là bút danh Hàn Giang Nhạn, ra đời năm 1963, khi tác phẩm Kim Dung ngày
ngày bắt đầu đổ vào Sài Gòn thông qua tờ Minh Báo Hương Cảng.
Bản dịch truyện Kim Dung của ông
được đánh giá là tự nhiên, phóng khoáng, tuy là văn phong võ hiệp mà lại thơ mộng.
Một số đoạn văn vần trong truyện gốc khi được dịch sang tiếng Việt đã rất nhã,
ví như đoạn mở đầu của Tiếu Ngạo Giang Hồ:
Gió Xuân đầm ấm, ngàn liễu xanh
tươi,
Hoa phô sắc thắm, hương nức lòng
người
hay bài thi Khiển Hoài của Đỗ Mục,
trong Lộc Đỉnh Ký:
Lưu lạc Giang Nam đã bấy lâu
Cùng người nhỏ bé ở bên nhau
Mười năm chợt tỉnh Dương Châu mộng
Mang tiếng trăng hoa nghĩ lại sầu
Để ý, niêm luật và quy thức bằng
trắc trong đoạn tứ tuyệt này là không thể bắt bẻ vào đâu được.
Từ Hàn Giang Nhạn, trừ những tuyệt
phẩm khác như Anh Hùng Xạ Điêu hay Thần Điêu Đại Hiệp và Cô Gái Đồ Long không
do ông chuyển ngữ, những chi tiết hay đẹp trong tác phẩm Kim Dung đã đến với biết
bao thế hệ bạn đọc thuộc nhiều tầng lớp xã hội ở Sài Gòn.
Trên bình diện này, bất cứ ai
cũng có thể tranh luận như nhau về truyện kiếm hiệp mà người ta đã đọc thấy
trên mặt chữ, nếu không phải đào sâu kiến thức sâu xa hơn giữa từng dòng, và nếu
không đứng trên nền tảng Triết học Đông phương để mở mang kiến thức giúp nhau.
Người ta chỉ cần thấy Đoàn Dự và Du Thản Chi là những kẻ si tình bậc nhứt thiên
hạ là đủ rồi.
Xa hơn chút nữa, người ta chỉ cần
suýt soa khi biết ông cha hờ của Đoàn Dự là Đoàn Chánh Thuần ngày xưa từng “ăn
mặn” trong ái tình ra sao, để bây giờ con trai ông ấy (Mà thật ra là con của
Đoàn Diên Khánh) phải quá “khát nước” để trở thành một kẻ thất tình vĩ đại cho
đến phút chót, chỉ khi Mộ Dung Phục hóa điên.
Người Sài Gòn ngày ấy chỉ biết ngỡ
ngàng khi nghiệm ra, một bậc cao tăng đức cao vọng trọng như Huyền Từ, phương
trượng chùa Thiếu Lâm đã có một “ngày xưa vụng dại” với người đứng thứ hai
trong Tứ Ác là Diệp Nhị Nương, để nặn ra một đứa trẻ mồ côi xấu trai như Hư
Trúc, xuất gia từ bé mà về sau, qua nhiều lần không thể giữ được giới luật do
Trời định, sẽ trở thành phò mã và giáo chủ.
Hàn Giang Nhạn không thể tự mình
định ra chữ “duyên” khi vai của ông chỉ là dịch giả, nhưng ông đã giúp đưa chữ
“duyên” ấy, từ Kim Dung, hoàn hảo đến với bao người.
Ông mất ở tuổi 72 và 6 năm cuối
cùng của đời mình, ông đành gác bút mãi mãi.
Tâm Nguyên
[/tintuc]
[tintuc]
Giang
hồ vốn không thiếu máu và nước mắt, nhưng khi máu hòa cùng tình, khi yêu hóa
hận, khi nghĩa trở thành gông cùm, thì đó mới là bi kịch của võ lâm. “Tử Thành”
— cái tên nghe qua tưởng chỉ là một chốn chết, nhưng lại chính là nơi bắt đầu
của mọi ân oán, nơi chôn vùi những bí mật đã ngủ yên suốt hai mươi năm, và cũng
là nơi định đoạt sinh mệnh, tình yêu, hận thù của một người anh hùng — Vũ
Văn Liệt.
Chàng
– đệ tử của Thiết Tâm Tu La, người từng một thời oanh liệt tung hoành
thiên hạ, nay ẩn cư trong tịch cốc, giữ lại tàn hơi cuối cùng để truyền dạy
tuyệt học cho thế hệ sau. Vì một chữ “nghĩa”, Vũ Văn Liệt đã bước lên con đường
không lối về: thay Tào Nguyệt Anh, con gái của chưởng môn nhân phái Đồng
Bách, mạo hiểm tiến vào Tử Thành – nơi được mệnh danh là địa ngục của võ
lâm, nơi bao cao thủ từng đến mà không ai quay trở lại. Mục đích của chàng: lấy
bí kíp võ học của bản phái để chuộc mạng vị chưởng môn đang bị giam cầm.
Nhưng chàng nào ngờ, khoảnh khắc đặt chân lên mảnh đất chết ấy, sóng gió võ
lâm Trung Nguyên cũng từ đó dậy lên cuồn cuộn, không ai có thể ngăn cản.
Tử
Thành – nơi được xem là gốc rễ của mọi tội ác, chôn giấu không chỉ bí
kíp võ công mà còn là bí mật của hai thế hệ ân oán, là mảnh đất mà nhiều
người sợ hãi, nhưng lại là nơi chàng phải đi đến cùng để tìm ra sự thật. Ở đó,
mỗi bức tường, mỗi phiến đá đều thấm đẫm máu của anh hùng, mỗi ngọn gió đều
mang hơi lạnh của oan hồn chưa siêu thoát.
![]() |
| Tử Thành - Ngọa Long Sinh |
>>>LINK TRUYỆN " TỬ THÀNH " CÓ BÁN TẠI ĐÂY<<<
Từ
trong bóng tối của Tử Thành, Vũ Văn Liệt dần phát hiện những sợi dây vô hình
nối kết định mệnh của chính mình với những con người tưởng chừng xa lạ. Phụ
thân chàng — Bạch Thế Kỳ, từng là Bang chủ Thần Phong Bang, một
thời danh chấn giang hồ, nhưng hai mươi năm trước đột nhiên cùng toàn bang biến
mất khỏi võ lâm không một dấu vết. Mẫu thân chàng – người phụ nữ bạc mệnh, chết
trong nỗi hận thấu xương, mang trong lòng một bí mật chẳng bao giờ nói ra. Vì
hận mà bà đã không cho chàng mang họ phụ thân, khiến Vũ Văn Liệt trở
thành người mang họ mẹ, lưu lạc giữa giang hồ với thân phận mờ mịt.
Chàng
không biết, trong dòng máu chảy trong mình, đang tồn tại hai luồng khí trái
ngược: một là chính khí của người anh hùng, hai là tà khí của kẻ phản
đồ. Sư phụ chàng — Thiết Tâm Tu La, trước khi lâm chung, để lại di
ngôn rợn người: “Sống phải tìm được Dương Lệ Khanh, chết cũng phải tìm
xác nàng.” Câu nói ấy, như một lưỡi dao khắc sâu trong tim chàng, gieo nên nghi
hoặc: Dương Lệ Khanh là ai? Vì sao người từng được tôn xưng là đệ nhất
cao thủ lại mang nặng một lời di nguyện đầy ám ảnh như vậy?
Lại
thêm Vạn Cốc Chủ, người mà chàng từng cứu mạng trong tuyệt địa, trước
khi trút hơi thở cuối cùng lại thì thào: “Nếu gặp Dương Lệ Khanh, hãy
giết nàng thay ta…” Hai lời trăng trối, hai sinh mệnh, hai ân oán, tất cả đều
hướng về một cái tên duy nhất — Dương Lệ Khanh. Là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân,
hay là ma nữ khiến trăm anh hùng khuynh đảo? Là oan nghiệt hay là chân tình?
Giữa
vòng xoáy của bí mật và hận thù ấy, tình yêu của Vũ Văn Liệt nảy mầm, nhưng
cũng chính nó đẩy chàng vào vực thẳm của đau thương. Tình cảm giữa chàng và Bạch
Tiểu Linh – tuyệt thế giai nhân, lại trùng hợp mang họ Bạch như phụ thân
chàng. Nàng là ai? Là người yêu, là định mệnh hay chỉ là con cờ trong bàn cờ võ
lâm?
Càng
đi sâu vào Tử Thành, càng tiến gần sự thật, chàng càng bị cuốn vào vòng xoáy
tình ái và ân oán chằng chịt. Bên cạnh Bạch Tiểu Linh là Tào Nguyệt Anh
sẵn sàng hi sinh vì chàng. Lại có Liễu Ngọc Thuyền. Rồi Đông Phương
Anh đệ tử chân truyền của Thần mật lão nhân , âm thầm dõi theo chàng qua
từng trận chiến. Và cuối cùng là Khương Dao Phụng – người vợ bị cưỡng
ép, dung mạo xấu xí nhưng tâm hồn thuần hậu, là con gái trưởng công chúa của
Triệu Vương phủ, người mà chàng không yêu nhưng không thể phụ.
Trong
vòng xoáy giữa tình và nghĩa, ân và oán, chính và tà, Vũ
Văn Liệt không còn phân biệt được đâu là nguyệt duyên, đâu là tình nhi nữ, đâu
là tri kỷ. Mỗi chương truyện là một nút thắt, mỗi nhân vật đều mang một bí ẩn,
khiến người đọc không thể đoán được ai thiện, ai ác, ai yêu thật, ai hận giả.
Những bí ẩn của hai mươi năm trước dần dần hé mở, nhưng mỗi lời giải đáp lại mở
ra một tầng nghi vấn mới, khiến giang hồ thêm mịt mờ, lòng người thêm rối rắm.
“Tử
Thành” không chỉ là hành trình của một kiếm khách đi tìm chân lý, mà còn là
câu chuyện về con người giữa biên giới của yêu và hận, thiện và ác, sinh và
tử. Nơi đó, tình yêu có thể trở thành đao kiếm, hận thù có thể hóa thành
cứu rỗi. Và trong giây phút cuối cùng, khi máu và lệ hòa làm một, người ta mới
hiểu: đôi khi chết trong tình còn vinh quang hơn sống trong hận.
Liệu
Vũ Văn Liệt có tìm được sự thật về cái chết của mẫu thân, về bí ẩn của Thần
Phong Bang, về thân phận thật của chính mình? Liệu tình yêu của chàng có thể
vượt qua nghiệt duyên để tìm đến bình yên? Hay tất cả sẽ tan thành mây khói
trong cơn lốc định mệnh của Tử Thành?
Tất
cả câu trả lời đều ẩn trong từng trang truyện, nơi mỗi dòng chữ như lưỡi kiếm
sắc lạnh, chém thẳng vào tim người đọc. “Tử Thành” — một khúc bi tráng của
võ lâm, nơi yêu hóa hận, nơi sinh hóa tử, nơi mỗi con người phải đối diện
với chính mình, để trả lời câu hỏi muôn thuở: trong giang hồ mênh mông ấy, điều
gì đáng giá hơn – tình, nghĩa, hay là sinh mạng?
- Phương Triệu Nam -
Tạ Kim Ấn – cái tên khiến kẻ trong giang hồ nghe qua đều rợn tóc gáy. Một kẻ
lạnh lùng như sắt, giết người chẳng nửa lời, trái tim hắn tựa băng sương ngàn
năm không hề vương chút hơi ấm nhân gian. Thế nhưng, ngay cả kẻ máu lạnh cũng
chẳng thể thoát khỏi chữ “tình”.
Trên một chuyến thuyền định mệnh giữa sông nước
mênh mang, hắn gặp nàng – một giai nhân tuyệt sắc, dung nhan tựa trăng rằm, lời
nói tựa khúc tiêu du dương. Cuộc gặp gỡ tưởng chỉ thoáng qua, nào ngờ lại là
khởi đầu cho một mối nghiệt duyên đẫm máu.
Hắn – kẻ đã bao năm quen mùi gươm đao, chẳng tin
vào lòng người. Nàng – kẻ mang trong tim ngọn lửa hận thù, ẩn giấu dã tâm báo
oán. Giữa tình và hận, giữa máu và lệ, ai mới là người bị trói buộc trong lưới
nghiệp oan nghiệt ấy?
Liệu tình yêu có thể cảm hóa con tim lạnh giá
của Tạ Kim Ấn, hay tất cả chỉ là một màn kịch bi thương được an bài bởi số
mệnh?
“Đoản Kiếm Thù” – nguyên danh Kiếm Khí Thư Hương, một tuyệt tác thời kỳ
đầu của Cổ Long, được nhà xuất bản Thanh Hóa tái bản dưới tên Huyết Ma Thần Kiếm với tác giả ký danh Ngọa Long Sinh. Một câu chuyện nơi tình,
thù, và máu hòa quyện, khiến độc giả khó lòng dứt ra được.
Trong
thế giới giang hồ đầy hiểm trá và mưu lược, Hoắc Vũ Hoàn, đại đương gia
của Hoàn Phong Thập Bát Kỳ, là một nhân vật đặc biệt. Xuất thân từ lục
lâm, tuy thuộc hắc đạo nhưng lại sống theo nguyên tắc riêng – hành hiệp trượng
nghĩa, nuôi dưỡng cô nhi, cướp của kẻ ác để chia cho người nghèo. Những việc y
làm, đôi khi chính bạch đạo còn không dám đảm đương.
Một
chuyến tiêu trọng yếu do Tiêu cục Song Long vận chuyển, chở của cải
khổng lồ từ một tên tham quan, đã trở thành mục tiêu của nhiều thế lực. Yến
Sơn tam thập lục trại do Miêu Phi Hổ cầm đầu lập mưu cướp tiêu, đồng
thời mời Hoàn Phong Thập Bát Kỳ cùng hợp tác. Tuy nhiên, Hoắc Vũ Hoàn đã đặt ra
một ranh giới đạo nghĩa rõ ràng: nếu xa tiêu còn phía bên này sông Hoàng Hà,
họ có quyền hành động; nhưng một khi vượt qua sông, Hoàn Phong Thập Bát Kỳ sẽ
không nhúng tay.
Trong
cuộc đấu trí tam phương, xa tiêu lọt vào tay Hoàn Phong Thập Bát Kỳ, nhưng điều
bất ngờ là bên trong không phải của cải mà là một nữ nhân bí ẩn – người
mang theo một bí mật kinh thiên liên quan đến huyết án “Chỉ Đao”. Biểu
tượng “chỉ đao” – một thanh đao cắt từ giấy – vốn là dấu hiệu mà Hoắc Vũ Hoàn
để lại mỗi lần trừng trị kẻ ác, thể hiện tinh thần chính nghĩa, giờ đây lại bị
dùng để tạo nên chuỗi huyết án thâm độc.
![]() |
| Chỉ Đao - Nam Kim Thạch |
Để
rửa sạch hàm oan và bảo vệ danh dự cho mình cùng huynh đệ, Hoắc Vũ Hoàn bước
vào hành trình truy tìm sự thật. Những cái chết liên hoàn, âm mưu giăng mắc
khắp nơi, đẩy câu chuyện đến một cao trào căng thẳng. Trong thế giới mà gươm
đao chưa chắc là vũ khí lợi hại nhất, trí tuệ, chiến thuật và khả năng ứng
biến lạnh lùng mới là chìa khóa sinh tồn.
Với
lối kể chuyện độc đáo, nhà văn Nam Kim Thạch không chỉ dựng nên một
giang hồ huyền ảo mà còn pha trộn yếu tố trinh thám, phán đoán tâm lý
và những toan tính sắc bén. “Chỉ Đao” không đơn thuần là một truyện kiếm
hiệp, mà là bản giao hưởng của chính nghĩa và âm mưu, lý tưởng và
sinh tử, khiến người đọc không thể rời mắt khỏi từng trang truyện.
![]() |
| Truyện được NXB Thanh Hóa đổi tên thành "Ma Đao Phật Chưởng" |
Nắng đầu mùa bao giờ cũng say
Mối tình đầu giờ nào cũng vậy
Rất đậm đà mà cũng rất đắng cay”.
Vẫn biết tình đầu là sâu đậm, vẫn biết khi đã từng yêu một
người thì sẽ mãi không quên, vậy mà sao khi đọc Tiếu Ngạo Giang Hồ, được chứng
kiến cuộc tình tay ba của Nhạc Linh San-Lệnh Hồ Xung-Nhậm Doanh Doanh tôi vẫn rất
khó khăn để có thể thông cảm cho LHX (Lệnh Hồ Xung).
Lệnh Hồ Xung yêu ai? Câu trả lời này liệu ai có thể trả lời
một cách chính xác được. Người đọc nhiều khi cảm thấy vô cùng khó chịu khi LHX
đã có Doanh Doanh bên cạnh mà mỗi khi thấy Nhạc Linh San là tâm thần lại mê mẩn.
Có thể thông cảm cho anh không, đứa bé mồ côi cha mẹ được sư phụ sư mẫu đưa về
nuôi dưỡng khi mới 12 tuổi. Ở đó chàng gặp cô tiểu sư muội xinh đẹp, hai người
bên nhau suốt thời thơ ấu, quãng đời đẹp nhất của cả hai. Lớn lên, đứa bé ấy
yêu tiểu sư muội, tiểu sư muội cũng gắn bó, yêu thương hắn. Đã bao giờ cô bé ấy
yêu đại sư ca của mình chưa? Chỉ có cô bé ấy là trả lời được câu hỏi ấy.
Rồi bi kịch của họ cũng đã tới , ngày định mệnh của phái
Thanh Thành, của Nhạc Bất Quần và của Mộc Cao Phong, họ tranh giành một thứ
không thuộc về mình: Tịch tà kiếm phổ. Nhưng cả ba người không thể ngờ sự tranh
đoạt của họ trên giang hồ, hệ quả mà họ để lại lại là một mối tình bi kịch đến
như thế, bất hạnh đến như thế! Vẫn ước sao Linh San đừng tới Phúc Kiến, đừng gặp
Lâm Bình Chi để rồi xảy ra cái ngày nàng ruồng bỏ Lệnh Hồ Xung. Suốt cả chiều
dài tác phẩm Tiếu Ngạo giang hồ, hình ảnh khiến tôi xốn xang nhất là chi tiết
Nhạc Linh San bỏ Lệnh Hồ Xung lại một mình trên đỉnh Ngọc Nữ, nàng đi xuống núi
vừa đi vừa hát bài dân ca Phúc Kiến “Chị em lên núi hái chè”- Và tôi biết đó là
bước ngoặt đánh dấu cho một hành trình thống khổ của người thiếu hiệp lãng tử
đáng thương ấy.
Cái ngày Nhạc Linh San chết dưới mũi kiếm của Lâm Bình Chi,
nàng có hối tiếc không? Vũ Đức Sao Biển nói nàng hối tiếc, nhưng tôi không nghĩ
vậy “Khi yêu đừng bao giờ nói hai chữ hối tiếc”. Tình yêu mà NLS dành cho LBC mới
là tình yêu thật sự, là tình đầu của nàng. Còn tình cảm mà NLS dành cho LHX thì
chưa phải là tình yêu, nó chỉ là tình cảm bất chợt của người thiếu nữ đối với
người con trai đã bên mình suốt thời thơ ấu.
Có thể trách Nhạc Linh San nhưng sao vẫn nghẹn lòng khi chứng
kiến cái chết của nàng, khi LHX và Doanh Doanh quay lại Hoa Sơn, người đọc cảm
thấy thương tiếc cho những giờ phút đẹp mà cả hai đã có. Hai đứa trẻ quấn quýt
bên sư phụ, sư mẫu, bên người sư phụ tuy nghiêm khắc mà yêu thương hai đứa,
chưa bị danh vọng giang hồ làm mờ mắt. Nhưng không thể quay lại ngày xưa, cuộc
đời khiến tất cả thay đổi.
Có trách được Lệnh Hồ Xung không, riêng tôi thì không dám
trách.
“Đem người yêu đến nhà người yêu cũ
Vào một buổi mưa ban trưa
Mảnh hồn ta như chia thành hai nửa
Nửa ướt bây giờ và nửa ngày xưa”.
Còn LHX, chàng yêu ai thật sự? Rất may cuối tác phẩm ta đã
tìm ra được, người mà chàng yêu thương là Nhậm Doanh Doanh, tình đầu có thể đẹp
nhưng tình cuối lại là tình vĩnh cửu. Cuối cùng thì LHX đã tìm được người con
gái xứng đáng với mình. LHX luôn luôn là nhân vật của Kim Dung được yêu mến thứ
nhì (sau Kiều Phong), bởi tuy bên ngoài chàng là một tên miệng trơn như bôi mỡ,
cái tính ngang tàng, không nghiêm túc nhưng hành động của chàng anh hùng hơn tất
cả những anh hùng khác, quang minh chính đại hơn tất cả, không van xin, không
quỵ luỵ, có thể bị oan, có thể biết sẽ bị chê cười nhưng chưa bao giờ chàng làm
những việc hổ thẹn với lương tâm mình. Chàng được yêu thích là vì thế! Doanh
Doanh quá hoàn hảo, quá thông minh, quá tinh tế nên đã giữ được báu vật của
mình, một viên ngọc trong đá mà Thánh Cô đã tìm ra được dưới thân xác của một
tên lãng tử bệnh tật, ốm yếu và rách nát giữa rừng trúc thành Lạc Dương. Cái
chi tiết cảm động nhất của TNGH mà tôi được đọc không phải là hình ảnh cái chết
của Nhạc Linh San, của người sư mẫu bất hạnh mà là hình ảnh LHX và NDD ở trong
động, bị Tả Lãnh Thiền và Lâm Bình Chi hãm hại. Khi cả hai lạc nhau, LHX vừa khóc
lóc, vừa kêu gào gọi tên Doanh Doanh để tìm nàng, một người như chàng mà lúc ấy
đã sẵn sàng giết hết tất cả những người trong động để tìm cho được người con
gái ấy.
Giấc mơ mà LHX tỉnh dậy sau giấc ngủ dài là hình ảnh Thánh
Cô cầm xâu ếch nướng vừa cười vừa bảo với chàng “Ngươi quên ta rồi phải
không?”… mãi mãi LHX không quên được Doanh Doanh, bởi họ cuối cùng cũng được
bên nhau để cất cao khúc ca Tiếu Ngạo- khúc ca đẹp nhất.
Tác phẩm: Cổ Long Tản Văn Tập (trích dịch một bài trong tuyển tập)
Tác giả: Cổ Long
Người dịch: Heen
Sản phẩm đã thêm vào giỏ hàng